Có rất nhiều người đã từng hỏi mẹ: “Bạn hy vọng con mình sẽ trở thành người như thế nào?” Với mẹ, đáp án đơn giản nhất đó là: Tự do lớn lên, trở thành người mà con mong muốn.
“Mẹ không cần con trở thành ông nọ bà kia, mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc và làm một người tử tế”
Có rất nhiều người đã từng hỏi mẹ: “Bạn hy vọng con mình sẽ trở thành người như thế nào?” Với mẹ, đáp án đơn giản nhất đó là: Tự do lớn lên, trở thành người mà con mong muốn.
Mỗi lần hỏi cụ thể, mẹ luôn nói, có sở trường, sống vui vẻ; có vài ba người con, đi khắp thế giới rộng lớn; cha mẹ khỏe mạnh, có thể tự do tự tại đi khắp bốn phương. Thỉnh thoảng nhớ đến cha mẹ, có thể giống như bữa tiệc hội đồng niên, cha mẹ và con cái không gò bó, vui vẻ kể cho nhau nghe về những hành trình; và có người mình yêu, khi còn trẻ không cô đơn, đến khi về già cũng không phải đơn độc.
Mong con biết rằng, đừng tầm thường quá mà hãy có cho mình một tài nghệ, một kỹ năng để nuôi sống chính mình.
Mẹ không hy vọng con trai mẹ có thể trở thành ông nọ bà kia, hay những thiên tài, càng không mong con luôn đứng ở trên cao, giảng cho người khác về những thứ gọi là ưu tú.
Mẹ chỉ hy vọng sau này con là một người có phẩm chất, có sở trường, để mọi thứ trong tay con trở nên có giá trị. Có rất nhiều người cho rằng tài nghệ rồi cũng chỉ để kiếm cơm, nó có một chút gì đấy tầm thường, dường như khi có mùi của đồng tiền vào, tài cán gì cũng biến chất hết. Tuy nhiên, chỉ cần quyết tâm ban đầu vẫn còn, tại sao không?
Bởi, trên thế giới này có rất nhiều cách sống, hãy lựa chọn những gì con mong muốn. Trên đường phố Châu Âu, nơi có những ông già biết làm ảo thuật, chúng ta không thể biết được rằng chính cái tài đó đã nuôi sống gia đình.
Ông ấy nói dù chuyện gì xảy đến ông cũng không sợ chết đói, bởi ông biết làm ảo thuật, mà ảo thuật thì trẻ con người lớn đều thích. Giống như Bill Gates bỏ học giữa chừng, và cuối cùng trở thành người giàu nhất thế giới, mẹ thừa nhận rằng, Bill Gates thành công là bởi vì ông ấy chính là Bill Gates chứ không phải do ông bỏ học. Khi còn học cấp 3, đã có thể viết lập trình kiếm tiền, chính niềm yêu thích với công nghệ thông tin và kỹ năng của Bill Gates đã giúp ông không phải lo nghĩ về cuộc của mình.
Thật vậy, điều tốt nhất của việc có cho mình một kỹ năng nào đó là con sẽ không phải ỷ lại vào người khác, và cũng không phải phụ thuộc vào ai.
Hy vọng con có thể hiểu, đồng hành cùng cô đơn chính là ý nghĩa của cuộc sống.
Mẹ không cho rằng một mình là sẽ cô đơn, hay cần phải có cả một nhóm bạn, mẹ chỉ muốn nói rằng, khi ở một mình cần phải sống tốt, hoặc khi có nhiều người bên cạnh, cũng cần phải sống thật tốt. Chúng ta luôn phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ, có lẽ vào một ngày nào đó, khi chỉ còn lại một mình ta tồn tại trên thế giới này, chỉ duy nhất một mình ta.
Một mình thức dậy, một mình đánh răng, một mình làm bữa sáng, một mình ra ngoài kiếm sống, sau khi đi làm về kiệt sức tới chết, khi đó phát hiện xung quanh không có ai, hoặc có thể vào thời điểm đó, không có bất kì ai nói chuyện với con, kể cả bố mẹ, con sẽ cảm thấy rằng căn bản sẽ không có điều gì phải suy nghĩ cả. Đọc sách, xem TV, làm một số điều con thích, sau đó an nhiên sống qua ngày.
Nếu có một ai đó ở bên con, có lẽ sẽ ổn thôi. Con có thể cùng họ kết hôn, sống một cuộc sống ổn định, trò chuyện trong phòng bếp, và phiêu bạt khắp mọi nơi, cùng chung sống bên nhau, chỉ cần con cảm thấy vui là được. Có lẽ con sẽ có con, hoặc không muốn, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, thì đó chính là hạnh phúc.
Một mình thức dậy, một mình đánh răng, một mình làm bữa sáng, một mình ra ngoài kiếm sống, sau khi đi làm về kiệt sức tới chết, khi đó phát hiện xung quanh không có ai, hoặc có thể vào thời điểm đó, không có bất kì ai nói chuyện với con, kể cả bố mẹ, con sẽ cảm thấy rằng căn bản sẽ không có điều gì phải suy nghĩ cả. Đọc sách, xem TV, làm một số điều con thích, sau đó an nhiên sống qua ngày.
Nếu có một ai đó ở bên con, có lẽ sẽ ổn thôi. Con có thể cùng họ kết hôn, sống một cuộc sống ổn định, trò chuyện trong phòng bếp, và phiêu bạt khắp mọi nơi, cùng chung sống bên nhau, chỉ cần con cảm thấy vui là được. Có lẽ con sẽ có con, hoặc không muốn, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, thì đó chính là hạnh phúc.
Tốt nhất con vẫn cần sự ấm áp, đem sự ấm áp đó cho chính bản thân mình, cho người con thích, cho tất cả những người cần được quan tâm và chăm sóc.
Hy vọng con có thể biết rằng, thế giới này không phải lúc nào cũng đối xử tử tế với con cả.
Con trai, thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, cũng rất tàn khốc, mọi người đều sẽ tử tế nhưng đôi khi hoặc không nhất thiết phải tử tế với con. Năm 11-12 tuổi, có 2 điều tác động rất lớn đến mẹ. Đó là, có một cô gái ngồi phía sau mẹ, cầm quần áo của mẹ vứt linh tinh khắp nơi, đó là đồ của bà nội mẹ mua tặng.
Khi đó, mẹ đã khóc rất nhiều, còn cô gái đó đứng cười. Điều tiếp theo là, có hai cô gái, khi chưa có sự đồng ý của mẹ đã tự ý đụng vào cặp sách của mẹ, họ muốn xem rằng bên trong có những gì, sau đó, để rơi tất cả đồ vật bên trong rơi ra ngoài. Khi đó cô giáo chủ nhiệm đã nhìn thấy và hỏi mẹ rằng: “Tại sao em lại nhút nhát như vậy?”.
Mẹ đã trả lời rằng, mẹ sợ họ khóc, rồi sẽ đối xử với mẹ không tốt. Cô đã nói với mẹ rằng, trước khi trân trọng người khác, mình trân trọng mình trước tiên. Sau này mẹ mới nhận ra, bản thân mình đã quá ngốc nghếch, không quan tâm đến đến cảm xúc của mình mà chỉ biết quan tâm đến người khác.
Kiểu người nào cũng có trên thế giới này, giống như có người nhất định sẽ không chút nể nang khi con chẳng may sai phạm, hay con yêu một cô gái nào đó, đem đến cho họ những điều tốt đẹp nhất, nhưng đến cuối cùng họ chẳng thể ở bên và nhận ra mình quá đa tình. Khi con ở nơi làm việc, có những người sẵn sàng hãm hại con, khi đó con cần trang bị đầy đủ mọi thứ.
Trong cuốn “Bị bắt nạt và xúc phạm” của Dostoevsky có một câu nói: “Khi một người nhận ra rằng anh ta là một kẻ ngốc, anh ta sẽ không còn là kẻ ngốc nữa.” Do đó việc chuẩn bị đầy đủ áo giáp suốt cả chặng đường không phải do con không tin người khác, mà là để bảo vệ chính bản thân con.
Không nhất thiết phải cần ai đó đón nhận con, chỉ cần con vẫn ở đó, có thể tự lau khô máu và nước mắt của mình, không được thất vọng, phải sống tự tin.
Mẹ hy vọng các con có thể làm một người bình thường hạnh phúc.
Viết đến đây trong đầu mẹ luôn xuất hiện một câu “Con vui, con thích, con muốn” không phải muốn biến con thành một người ích kỉ, mà chỉ muốn các con đỡ khổ, đỡ lo lắng cho cuộc sống, không bị cuốn bởi tiền bạc và quyền lực.
Thực ra, mỗi người đều có những định nghĩa khác nhau về hạnh phúc, nhưng mẹ chỉ hi vọng con không cần có quá nhiều tiền, đủ ăn đủ mặc là được, không cần quá hiền lành, cần sắc sảo một chút, đừng lo lắng quá nhiều, chỉ cần đặt tâm vào mọi thứ, không cần quá thanh cao nhưng hãy là một người tử tế.
Theo: Phụ nữ cuộc sống